Chương 3
Bởi vậy nhan sắc cô đã làm lung lay cộng đồng mạng (có một cảm giác chém chém ở đây thì phải). Mọi người đang lùng kiếm Facebook của cô và mệnh danh Tiểu Anh nhà ta là…
_Công Chúa Trà Sữa sao. Ai đặt tên mà nghe sốc thế nhỉ – Thiên Ân vừa ngó ảnh, vừa tấm tắc bình luận
_Coi cái gì vui thế nhở? Oa…
Tiểu Anh thấy hai chàng trai đang coi gì đó liền chụm đầu coi ké thử. Để rồi phải giật mình ngạc nhiên khi thấy chính mình trong đó. Nhan sắc cô đáng yêu thế này từ lâu rồi cơ
Lượt chia sẻ của những tấm hình này hình như không phải con số nhỏ. Lướt xem những bình luận lại càng sốc hơn. Lúc này cô chỉ muốn tìm bác sĩ thôi. Oa, bác sĩ đâu rồi. Ở đây có rất nhiều người muốn tặng tim cho cô luôn nha. Phải đem chúng đi bán thôi
Sau một đêm, hình ảnh cô đã lan truyền rộng rãi (chém hơi mát tay thì phải)
Sau một đêm, có rất nhiều người muốn lùng bắt Tiểu Anh như muốn ăn tươi nuốt sống
Cô bắt đầu sợ rồi đây
_A… Hoàng Thiên giúp chị đi. Làm ơn…làm ơn đi mà
Tiểu Thiên nảy lên một ý tưởng vô cùng độc đáo để chế ngự những mối phiền phức kia. Nhưng kế hoạch này phải có sự phối hợp với cậu mới được. Nhưng mà Hoàng Thiên có chút không an tâm…
_Lại là chiêu trò quái dị gì nữa đây. Em phát sợ chị rồi đó
Kế hoạch, kế hoạch á. Đó chính là khiến cho Hoàng Thiên trở thành bạn trai của cô như lúc còn ở bên Nhật vậy. Trước đây cũng vậy, lúc còn đi học mọi người cũng đều nghĩ hai người là một cặp cả nên không có thằng nào hó hé tới gần. Bởi vậy để cắt đuôi những phiền toái này, Tiểu Anh lại tiếp tục sử dụng chiêu thức cũ nữa rồi.
_Lại đây chụp với chị cái nào
_Ôi lại nữa…
Tiểu Anh nắm lấy điện quăng cho Thiên Ân để chụp cô với cậu. Tiểu Anh kiss vào má Hoàng Thiên một phát (cái anh chị này đúng thật là…). Biết chụp hình để làm gì không, là để đăng lên Facebook ấy mà
Sau khi hình ảnh đã được đăng tải trên trang cá nhân của Hoàng Thiên xong, không bao lâu trên Facebook lại dậy sóng thêm lần nữa với nghi vấn “Công chúa đã có bạn trai ???”. Nhưng có vài người lại cứng đầu bảo là “Chắc chỉ là bạn thôi…”. Nhưng ít ra đối với cô, phiền phức đã giảm bớt một phần rồi
Thiên Ân ngu ngơ với cách xử lí cô, còn Thanh Thanh thỉ khỏi nói đi. Mặt nhỏ còn ngố hơn chữ ngố nữa cơ.
_Hình ảnh gì cũng xong rồi, vậy chuyện đi học chị tín sao. Chị ở nhà chơi hết 3 ngày rồi đó – Hoàng Thiên bức xúc
_Ờ ờ biết rồi – Tiểu Anh hờ hững – Nhưng còn Thanh Thanh, em có muốn đi học không
_Em học lớp 9
_Ờ nhỉ
Lúc này Tiểu Anh mới nhớ ra Thanh Thanh mới có 15t nên sao mà học lớp 11 cùng mọi người được cơ chứ. Nhưng mà bỏ nhỏ ở nhà hay học lớp 9 thì Tiểu Anh không an tâm. Thôi thì cứ cho đi học đại vậy. Cơ mà không biết có sao không
_Được không – Tiểu Anh nghiêng đầu hỏi
Đáp lại với câu hỏi ấy là cái gật đầu khe khẽ của Thanh Thanh. Ừ thì cứ đi học đại đi, kiến thức có thể bổ sung sau mà. Tuy rằng tính cách nhỏ rất dễ bị bắt nạt nhưng dù sao cũng có Tiểu Anh ở đây thôi mà
Tới đâu tính tới đó vậy
——-Tôi là đường phân cách chuẩn bị nói xấu người ta——-
Tiểu Anh và Hoàng Thiên ngồi trong phòng xì xầm tám chuyện với nhau. Mục tiêu lần này chính là Thanh Thanh
Theo như cô được biết, Thanh Thanh là “tiểu thư treo trong phòng kín” vốn trước giờ không chui ra khỏi phòng nên rất kém giao tiếp. Học cũng toàn mướn gia sư về dạy. Cho nên trở nên ít nói hơn dù tính cách vốn rất dễ thương. Nhưng mà mấy ngày qua cô có cố gắng làm nhỏ nói, chọc nhỏ cười. Hình như cũng không thành công lắm thì phải
_Em thích ăn kem không
Thanh Thanh nghe Tiểu Anh hỏi xong liền ngờ nghệch một hồi rồi lại gật đầu cái rụp. Giọt mồ hôi đầu tiên rơi trên trán cô
_Thế ưa hương gì nè
Nhỏ lại ngờ nghệch mồi thời gian…
1s trôi qua
30s cũng lướt qua
Cũng đã 5′ rồi đó nha
***********************************************************
Chương 4
Tiểu Anh ngáp dài ngáp ngắn chờ chờ đợi đợi mà chờ hoài chã nghe câu gì hết. Chỉ là người ta đang suy nghĩ câu trả lời đó thôi, có điều suy nghĩ hơi bị nhanh thôi à
Từ phía ngoài, cánh cửa đột nhiên mở ra. Thò vào trong chính là cái đầu vô duyên của Thiên Ân. Chàng ta chỉ là vào trong đây hóng chuyện thôi mà. Chỉ có điều là trong đây…
_Hai người biểu diễn kịch câm cơ à
*bẹp* – Bé dép thân yêu đang yên vị trên mặt Thiên Ân, mặt anh tối sầm luôn rồi (dép trong nhà còn đỡ đó, giày cao gót là tiêu gương mặt sáng ngời luôn rồi)
_Anh biến ra khỏi phòng tôi ngay. Ngay ngay ngay
Tiểu Anh quăng dép xong vẫn không ngừng la hét. Cô đã không ưa mặt anh rồi mà Thiên Ân cứ ám cô hoài thế cơ. Lại còn vào phòng người ta mà không thèm gõ cửa nữa cơ. Tiểu Anh cóc thèm ưa nhá
_Tôi không thèm đấy, cô làm được gì tôi nào
Thiên Ân chống tay nhìn cô đầy hách dịch. Tiểu Anh cóc sợ nhá, cô dùng dũng bưới tới gần Thiên Ân. Khi độ cao tầm gần 1m, đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn vô thức được nâng lên mà đá vào bụng anh một phát. Thiên Ân văng ra xa xa…
_Biến nhá
*rầm*
Tiểu Anh xua xua tay rồi đóng sầm cửa lại một cách “siêu nhẹ nhàng”. Còn Thiên Ân ở ngoài cũng đập cửa thô bạo không kém. Đương nhiên là anh rất ức chế khi bị người khác đối xử như thế này rồi.
_Cô quá đáng lắm, có cần nặng tay đến vậy không chứ.
_Ai nặng tay hồi nào. Tôi đá bằng chân cơ mà
Tiểu Anh ở bên trong vẫn chu mỏ mà cãi lại. Cô là ai chứ, trước giờ có chịu nhường nhịn ai bao giờ đâu. Còn Thiên Ân phía bên ngoài cửa cười nhếch môi lên mà nói vọng vào trong
_Em coi chừng tôi (không phải cô sao ta)
_Sợ quá cơ. Plè
Trong khi hai người kia đang chí choé cãi nhau thì Thanh Thanh ngồi trong phòng bỗng dưng phì cười. Chẳng ai biết nhỏ cười vì điều gì. Có thể vì Tiểu Anh, vì Thiên Ân, hoặc là cái gì đó mà chã ai biết cả. Nhưng mà nhìn thấy Thanh Thanh cười, bây giờ tới mặt cô ngờ nghệch ra đây này
_Em cười cái gì cơ
_… – Một khoảng im lặng kéo dài không có hồi kết
——-Tôi là đường phân cách bay tới trường học——
3 tháng trước Thiên Ân chạy xe moto đến trường thì bị tai nạn nhẹ nhẹ nên từ đó về sau cứ vác xe đạp tới trường cho nó an lành. Bởi vậy 4 đứa leo lên 2 cái xe lon ton đi học. Chỉ có mỗi Thanh Thanh nhà ta là không biết đạp xe thôi. Với lại để con gái đạp cũng tội cộng thêm hai nàng mặc váy nên hai chàng ta đành chở cô nàng đến trường thôi. Tiểu Anh thì lại không an tâm khi để Thanh Thanh ngồi trên xe Thiên Ân nên đành ngồi chung xe với anh thế thôi
Cuối cùng cũng an toàn đến trường học rồi
Vừa đi về lớp học, Tiểu Anh và Hoàng Thiên tỏ ra vô cùng thân thiết. Khi vừa tới trước cửa lớp, cả 4 người đều khựng lại. Hoàng Thiên vuốt tóc cô cho gọn gàng rồi cúi người xuống ngắm nhìn gương mặt đằng sau chiếc mắt kính xinh xắn. Sau khi tất cả đã ổn hết, Hoàng Thiên tự do lôi cô ngồi vào bàn mình rồi cậu cùng Thiên Ân xuống bàn dưới (nhường bàn cho hai nàng mà)
Hàng chục con mắt từ khoảnh khắc đầu tiên gặp cô đã mở to hết cỡ luôn. Giới trẻ bây giờ nắm bắt thông tin nhanh lắm nên vấn đề Tiểu Anh và Hoàng Thiên là một đôi đang rất được nghi vấn ở đây. Đừng nhìn cô nhiều như vậy, cô không có quen a
Nhìn Tiểu Anh nheo mắt khó chịu, Hoàng Thiên cũng không nhịn được mà lên tiếng
_Cô ấy là bạn gái của tao. Nhìn đủ chưa hả. Tụi bây nhìn thêm phát nữa là tao móc hết mắt luôn bây giờ
Chớp chớp chớp.Tiểu Anh chớp mắt 3 lần nhìn cậu đầy nghi vấn. Cô nhớ lúc còn bên Nhật cô dạy dỗ em trai mình tốt lắm mà. Tự dưng bây giờ ăn nói khủng bố như thế, Tiểu Anh không biết có phải do tên Thiên Ân khó ưa kia không
Bởi vậy hiện tại Tiểu Anh liếc nhìn Thiên Ân với ánh mắt thiện cảm vô cùng. Anh càng nhìn cô càng không hiểu lý do gì hết trơn á. Nhưng mà cái nhìn đầy thiện ý như vậy làm anh không thể không lên tiếng
_Nhìn hoài rớt con mắt ra bây giờ
“Đấy, thấy không. Đã bảo là em trai ngoan của mình bị lây từ tên này mà. Đúng thật là…” (mọi người cũng biết câu này của ai suy nghĩ mà nhỉ)
Thiên Ân vừa nói câu đấy lại vừa nhe răng ra cười làm cô càng nhìn lại càng không ưa tí tẹo nào. Gai mắt lắm cơ á
_Cười nữa đi. Cười hồi rụng răng luôn bây giờ
Cô cũng có vừa đâu mà bảo người ta. Coi chừng Hoàng Thiên học thói từ chị mình ấy chứ. Nhưng mà hiện tại bé Thanh Thanh đang xoay xuống hóng mọi người nói chuyện và nhìn sâu vào trong nụ cười Thiên Ân. Nụ cười ấy thật sự rất đẹp mà