Hà Nội đang lúc giao mùa, mùa thu đã bắt đầu xuất hiện rồi, nhẹ nhàng và sâu thẳm. Ánh nắng không còn gay gắt mà hiền dịu hơn, gió cũng dịu dàng và dễ chịu...chỉ có dòng người là vẫn tấp nập và đông đúc hỗn độn bon chen như thường lệ.
Sải những bước chậm chạp trên đoạn đường vốn quen thuộc bấy lâu, nó thở dài ngao ngán, vậy là nó đã học năm cuối đại học. 22 tuổi cái tuổi cũng chẳng trẻ trung gì nữa mà được quyền buông thả cho những trò chơi, hay lối sống "hồn nhiên ". Nó phải học hành vất vả hơn, chỉn cho con người đứng đắn hơn vì một thời gian nữa thôi nó sẽ phải tự đứng trên đôi chân của chính mình, tự kiếm sống và nuôi thân bằng đôi tay của mình thay vì hàng tháng ngửa tay xin tiền viện trợ...
Nó lớn thật rồi, suy nghĩ cũng nhiều hơn, và mỏi mệt cũng bắt đầu tăng level. Nó dừng chân bên hồ nước vắng lặng, lung linh bởi ánh đèn led quấn dáng bên những gốc cây cổ thụ soi bóng xuống mặt hồ, gió làm những gợn nước lăn tăn ánh lên những màu xanh, đỏ rồi vàng huyền ảo và bình yên.
Ngửa mặt lên trời gồng mình hít thật căng cái mùi không khí mát rượi nơi đây để kín đầy lồng ngực, sau đó thì nó lại thở dài mang một chút gì đó gọi là hụt hẫng... bất giác một cái gì đó nhói lên rồi biến mất trong tim, linh cảm của giác quan thứ 6 như muốn mách cho nó biết rằng sẽ có chuyện gì đó sắp diễn ra... là gì nhỉ, có thể chẳng là gì... chỉ là bất chợt nó nhớ về một ai đó, một cái gì đó và một vết xước vẫn chưa lành, à không mãi mãi chẳng lành nổi.
Đó, rồi kí ức lại mân man theo làn gió ùa về như nước lũ tràn bờ đê... Hà Nội đẹp nhất về đêm, thật chẳng sai chút nào...
***
Năm thứ nhất đại học, nó vẫn còn mang trong mình cái tư tưởng trẻ con ưa khám phá thế giới. Mỗi tối nó lại lăng xăng xỏ vội đôi giày thể thao chạy lòng vòng khắp Hồ Gươm vừa tập thể dục, vừa để ngắm nhìn Hà Nội dịu hiền lúc đêm, không gay gắt và bực bội như ban ngày. Và mục đích quan trọng nhất là nó đã để ý một anh chàng khóa trên có thói quen chạy bộ mỗi chiều tối, và nó thích anh nhẹ nhàng không lí do. Tìm đủ mọi sự gây chú ý không thành công, nó vờ ngã đoạn đường anh chạy, vờ hỏi thăm vô cớ, hay cố tình đụng trúng anh để cả 2 cùng đau điếng... tất cả đều chỉ nhận được vẻ mặt lạnh lùng và nụ cười xã giao của anh.
Vốn tính lanh chanh, hồn nhiên , phải nói là " nghịch ngợm" nó quyết tâm đeo bám và hạ gục anh bằng được.
Đến cuối năm nhất đại học, sau 6 tháng đeo bám không thành công, nó quyết định sẽ tỏ tình, chơi ván bài lật ngửa một ăn một tịt. Nó đợi anh trước phòng anh học... anh có thói quen lạ, anh lúc nào cũng là ng cuối cùng ra khỏi lớp, điều này càng dễ giúp nó tỏ tình mà không lo ê mặt.
Rồi anh cũng xuất hiện, bắt lấy cơ hội nó dang tay ngáng đường anh.
- có chuyện gì hả?- câu hỏi của anh lạnh lùng quá.
- có chứ- nó đáp lại.- anh à, em rất thích anh , anh làm bạn trai em nha.
Nói câu đó không vấp váp ngượng ngùng vì nó luyện tập quá lâu rồi mà, nó mở căng đôi mắt to nhìn anh, môi mấp máy chờ đợi câu trả lời.
Anh trong mắt nó thật hoàn hảo. Anh sở hữu một chiều cao vừa ý, mảnh mai , khuôn mặt ưa nhìn, sống mũi cao, khuôn miệng rộng và mỗi khi anh cười cái răng khểnh ấy khiến nó chết mê chết mệt. Nhưng điều đó chưa đủ để nó thích anh nhiều đến vậy, nó thích anh từ ngày đầu khi đi thi đại học anh là sinh viên tình nguyện, giữa cái nắng chói chang ở HN, khuôn mặt anh đỏ rực vì nắng, mồ hôi lăn thành giọt trên gò má cao, nhưng anh vẫn hăng hái hướng dẫn các cô cậu học sinh ngây ngô đầy bỡ ngỡ... và khuôn mặt anh như vầng mặt trời đi vào lòng nó, lóe sáng bất tận khi nó thi đậu ngôi trường đại học ấy, nơi có anh- mặt trời của nó.
Anh cười phá lên lôi nó ra khỏi mớ tưởng tượng trở về với hiện tại. Từng lời anh nói ra nó đều chăm chú lắng nghe:
- haha, đồ ngốc... nghĩ sao vậy, nghĩ sao tôi sẽ " thích lại " cô gái tỉnh lẻ như nhóc chứ...về soi gương đi nhé... ha ha!
Từng lời anh nói như là một cái kim châm tẩm độc cứ đâm vào tim nó đau nhức, ê ẩm và buốt lạnh. Anh bước qua nó lạnh lùng, anh hơi huých nhẹ vào vai nó khiến nó cảm thấy đau. À ừ nhỉ, nó đã quên mất anh là chành trai Hà Thành đầy bận rộn . à ừ thì nó là đứa con gái quê mùa, xuất thân sao xứng với người thành phố kia. À ừ thì nó đã quá tự tin, à ừ thì nó đã quên mất giữa họ có khoảng cách quá là lớn.
Đêm đó nó suy nghĩ thật nhiều, thật lâu rồi đi sâu vào giấc ngủ, để đến sáng hôm sau khi thức dậy mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Nó ít cười hẳn, ít nói hẳn, không đi chạy mỗi tối, sống khép kín tự ti hơn. Nhưng một thói quen khó bỏ hay cố tình không bỏ đó là dõi theo anh, lắng nhìn bóng dáng anh chàng sinh viên tình nguyện, chỉ có điều cái nhìn ấy nó không còn sắc màu sặc sỡ nữa, nó trắng xám và mờ mờ nhạt nhạt nhưng không hề tan biến. Người ta bảo tình đầu khó phai thật chẳng sai chút nào...
1 năm rồi 2 năm, 3 năm anh cũng tốt nghiệp. Ngày anh tốt nghiệp nó cũng lặng lẽ nhìn anh từ xa, anh cầm tấm bằng cử nhân, mặc quần áo cử nhân, đội mũ cử nhân và anh cười rạng rỡ, anh vẫn như vầng mặt trời đẹp nhưng nó chẳng thể đi đến gần bởi sức nóng của mặt trời.
Mặt trời chỉ để ngắm thôi, lúc rạng rỡ mỗi bình minh, gay gắt nóng bỏng lúc trưa hè, rồi lại hiền lành lúc hoàng hôn...
Và anh đã là kỉ niệm, là vết thương sâu mãi chả lành đối với nó một cô nàng cự giải đa sầu đa cảm.
***
Một làn gió mát rượt tạt ngang kéo nó về hiện thực, cái gì đó mặn chát đầu môi, hóa ra kí ức lại lần nữa làm nó rơi nước mắt.
- cho tôi ngồi nhờ tí nhé.
Một giọng nói nam xin ngồi chung ghế đá, nó không nói gì,cũng không nhìn lên mà chỉ kéo chiếc bao lo ôm vào người rồi ngồi gọn vào một góc.
- Hà Nội đẹp thật.
Người đó nói chuyện với ai hay với nó, lúc này nó mới quay sang nhìn người đó, anh ta vẫn đang ngước mắt nhìn ra xa phía giữa hồ nước lăn tăn gợn sóng đầy êm đềm.
Là anh sao, có đúng là anh người nó đơn phương 3 năm, có đúng là anh người làm nó tổn thương đến cùng cực, là anh sao??? Câu chất vấn cứ dấn lên cồn cào, nó chả thể nào nghĩ sẽ được ngồi gần anh đến vậy và nó chả thể nào nghĩ sẽ có ngày họ gặp lại nhau.
Mà chắc gì anh đã nhớ đến nó là ai, chỉ có mình nó là dõi theo anh, âm thầm theo dõi.
- em chưa quên tôi chứ?- câu hỏi của anh không tránh khỏi khiến nó bỡ ngỡ.
-...im lặng
- tôi luôn chờ đợi em mỗi tối.
-…
- đã rất lâu không thấy em ra đây mỗi tối, tôi đã từng nhớ em.
Mặc cho anh đang thao thao nói, nó bất động, phần vì ngạc nhiên phần cũng là bối rối, anh nói anh nhớ nó, anh chờ đợi nó, nó có nên vui ko? Hay lại chỉ là câu nói xã giao thôi, trái tim của nó lại loạn nhịp, là buổi tối, màu đen đã làm lu mờ đi cái má ửng đỏ, nóng ran lên từ " sức nóng mặt trời". Mãi tới khi anh hỏi nó, nó mới lúng túng chữa lời.
- Dạ, anh vẫn khỏe chứ, à chuyện thời ngày xưa em hơi lỗ mãng, có gì anh đừng để bụng.... hi hi.
Nó cười chữa, nhưng thực thì tim nó đang nhảy múa rộn ràng...
Anh nhìn bâng quơ rồi nhìn nó mỉm cười:
- Nếu bây giờ em lại tỏ tình với tôi thì sao nhỉ.?
- dạ!
Anh hỏi như thể đang mở cho nó một lối đi mới, nó có nên tóm lấy cơ hội này ko.
- em đã thay đổi chút nhiều, ra dáng hơn, xinh đẹp hơn nữa.
- vâng, sẽ ko có chuyện đó xảy ra nữa đâu, thời con nít, em suy nghĩ chưa chín chắn ý mà...- nó nói hoàn toàn trái ngc với suy nghĩ của nó. Thoáng nét buồn trên gương mặt nó.
- ừm. Vì nếu em có tỏ tình thì tôi cũng ko đồng ý.
Câu nói của anh lại như một vết cứa mạnh vào chỗ vết thương chưa lành vốn đang đau âm ỉ thì bây giờ nỗi đau ấy rỉ máu, tê tái, ê buốt và rát rạt. Cố gắng cho nước mắt đọng lại khóe mắt, nó bị tổn thương, kéo bao lô khoác vội lên lưng nó viện cho mình một cái lý do hết sức ngớ ngẩn:
- anh ngồi hóng mát tiếp nhé, em phải về rồi, cũng đã trễ...
Tay anh nắm lấy cổ tay nó, kéo nó quay lại, nó ko quay đầu nhìn lại bởi lúc nó đứng lên cũng là lúc nước mắt trào xối xả.
- Em khóc đấy à.
- anh buông tay em ra, hix, em về đây ạ.
Anh vẫn nắm chặt, thậm chí là xiết mạnh hơn, nước mắt như dòng chảy xiết không ngừng...
- đúng, em rất thích anh, thích từ ngày đầu em gặp anh- nó sẽ nói hết vì dù sao giữ mãi cũng nặng lòng- khi anh là một anh chàng tình nguyện. Anh mặc chiếc áo xanh thật đẹp... nhưng đó là chỉ mình em thấy thế thôi, anh sẽ ko để ý tới con bé nghèo mạt như em.
Nó chả thể nói thêm vì bị anh kéo lấy ghì ôm chặt vào lòng, nó nghe thấy hơi thở của anh, nghe thấy tim anh đang cử động, sao mà ấm áp thế, cứ như này mãi thì tốt... nó nhắm nghiền mắt để nước cứ thế tuôn ra.
- tôi sẽ ko đồng ý lời tỏ tình của em đâu. Ngốc ạ! Tôi không thấy cô bé cứ chăm chạy bộ mỗi tối chỉ để bắt chuyện vs mình, tôi k thấy em cười, tôi thấy em ít nói, tôi để ý rằng em chẳng để ý gì xung quanh mà cứ lặng lẽ bước đi như ko chủ định , có phải vì tôi... từ lúc đó tôi lại biến mình thành thằng khờ mải dõi theo em.....Tôi sẽ ko đồng ý lời tỏ tình của em đâu, vì bởi lẽ Tôi sẽ làm công việc ấy.
Anh xiết chặt đôi tay ôm nó, anh sợ buông ra là sẽ vụt mất, anh mỉm cười mãn nguyện:
- Hã để tôi cùng em đi chung một con đường.... và tôi cũng yêu em.
Gió lướt nhẹ thổi bay cọng tóc, mặt hồ gợn sóng, ánh đèn vẫn rủ xuống mặt hồ lung linh.
2 con người, 2 trái tim cùng chung một nhịp đập...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét